Đánh úp Ngũ Chỉ Sơn - Kỳ 4 Núi Khỉ và khách sạn năm ngàn sao giữa đại ngàn
Những bước chân đầu tiên của ngày hai trong chuyến đi là dò dẫm trong khối sương mù đậm đặc ấy. Tôi nhìn lại đồng hồ đo độ cao: 1920m. Mặc dù hôm qua phải qua vài lần đi lên đi xuống suối nhưng chúng tôi đã lên được khá cao trong một buổi chiều.
Những bước chân đầu tiên của ngày 2 dò dẫm trong khối sương mù đậm đặc.
Lúc này tầm nhìn vẫn khá hạn chế, nhưng đã thấy rõ ràng các dấu hiệu của một con đường mòn nhưng ít có người lai vãng tới. Cỏ dại mọc lan tràn trên lối đi, có chỗ phải vạch thảo quả lấy đường. Vẫn như hôm qua, tôi và Chuẩn cứ mải miết theo sau Sinh, mắt dán dưới chân để tìm dấu con đường mòn, thỉnh thoảng mới ngước nhìn lên, bởi cũng chẳng có gì ngoài cây rừng chìm ngập trong sương sớm. Chẳng mấy chốc chúng tôi tới một lán thảo quả bỏ hoang. Nói đúng hơn nó bị bỏ dở ngay trong quá trình xây dựng. Một vài thân cây cỡ trung bình bị chặt dở, tre trúc ngổn ngang, củi đuốc cháy dở nhem nhuốc, mái lán hoang tàn tiêu điều, chỉ có lò sấy thảo quả là còn nguyên vẹn. Ngay cạnh lán là con đường mòn xếp bằng bậc đá lớn dẫn thẳng lên trên. Sinh vẫn đi trước, chúng tôi thận trọng bước lên bậc đá trơn trượt theo sau. Theo kế hoạch hôm qua, Sinh bắt đầu dẫn chúng tôi theo một sống núi hẹp để lên núi khỉ. Thực ra thì có vẻ như chẳng có con đường nào khác ngoài con đường chúng tôi đang đi, tôi đã luôn nhìn kỹ dưới chân để phát hiện bất cứ dấu hiệu ngã ba nào, nhưng suốt từ lúc hoàng hôn trước tới nay con đường mòn là độc đạo.
Đường đi lên càng ngày càng khó khăn, gai góc. Sống núi càng lên cao càng hẹp dần, một bên là vách dựng đứng, một bên hun hút rừng già đậm đặc sương mù không thể vượt qua trong điều kiện thời tiết đó. Rồi tới một đỉnh bằng phẳng độ cao 2100m, trúc mọc lút đầu. Sinh đi trước chặt trúc mở đường, men theo miệng vực, chúng tôi bước chênh vênh trên một thân cây cổ thụ đổ ngang, bất chợt trước mặt là một miệng vực sâu hun hút không thấy đáy, mịt mờ sương, văng vẳng dưới khe vực tiếng suối lớn. Nhô lên trên làn sương mờ là những thân cây pơ mu cháy dở khẳng khiu. Tôi thử ném một khúc cây xuống vực, phải khá lâu sau mới thấy tiếng "cạnh" nhỏ của cú va chạm - đáy vực là quá sâu, không thể xuống từ đây được. Tôi cố gắng xác định phương hướng trên chiếc la bàn mang theo, nhưng gió gào và đập từng đợt mù đầy hơi nước vào mặt và vào thiết bị, cộng với việc không tìm đâu ra một điểm cao khiến cho định hướng đường trở thành công việc quá khó khăn. Sinh bèn tìm đường khác đi vòng nhưng chúng tôi cứ đi loanh quanh trên đỉnh núi mà không tìm được đường đi tiếp, vì tầm nhìn bằng không và trúc mọc dày đặc.
...Bất chợt trước mặt hiện ra một vực sâu không thấy đáy, mịt mờ sương
Cũng 12h trưa rồi, chúng tôi bèn ngồi lại lán nhóm lửa nấu ăn trưa, quyết định sẽ ăn thật no để bù lại những nỗ lực buổi sáng nay đã bỏ ra vô ích trên đường lên núi khỉ. Một bếp củi nhóm bằng nứa khô ngay cạnh giàn sấy dùng để nấu thức ăn, một bếp nữa nấu nước trên chiếc bếp xăng chuyên dụng mang theo. Chặt mấy tay trúc làm đũa, lấy lá thảo quả làm thớt và mâm, cả ba chẳng ai bảo ai mỗi người một việc nấu nướng, toàn những ông ở nhà chẳng mó tay vào bếp núc bao giờ sao giờ chăm chỉ thế, chắc thấm câu "muốn ăn thì lăn vào bếp", ở đây chẳng ai làm cho ai được. Không mấy chốc đã có nồi lẩu sôi sùng sục ăn cùng mì tôm, rau rừng, nấm hương đủ vị, mỗi thằng lăm lăm một đôi đũa trúc với cái thìa trên tay, ăn tới đâu vớt tới đó. Những tảng thịt lớn làm chúng tôi hồi phục sức lực, còn ly cafe hòa tan nóng hổi trên tay làm chúng tôi nhanh chóng hồi phục tinh thần. Hai anh em vừa nhâm nhi cafe vừa sôi nổi bàn kế hoạch trong ngày. Chặng đường trước mắt còn xa vời vợi, mù mịt, đường đi còn phải qua con suối lớn trước khi tới được những vách đá ở lưng Ngũ Chỉ Sơn. Tuy nhiên có một điều chắc chắn là nếu có trở lại nơi này, nhất định chúng tôi sẽ chọn cái lán tuyệt vời này làm nơi nghỉ qua đêm trong ngày thứ nhất.
Sau bữa trưa, chúng tôi lại phấn chấn lên đường. Lại điệp khúc lên đồi xuống suối, chúng tôi đi sâu vào trong rừng già nguyên sinh. Khoảng một giờ đi bộ nữa, tôi tới một ngã ba suối khác. Hai con thác nhỏ đổ từ hai phía dòng suối hòa làm một hợp thành con suối lớn đổ về Bình Lư cũng bắt đầu từ đây. Đã từng vượt qua nhiều con suối, đặc biệt là trong chuyến đi tới đỉnh Pú Tả Lèng, nhưng tôi chưa bao giờ thấy xuống suối lại khó khăn như ở ngã ba thác này.
Nước suối lạnh ngắt như băng, khoảng 5oC, nhưng chả còn thời gian mà đùa, chúng tôi lại ngược dốc lên đồi.
Chỉ một cú trượt chân trên lớp đá cuội trơn bóng này là rơi xuống suối cao vài chục mét. Từ đây trở đi, rừng già hơn, ba thằng cắm mặt vào con đường mà đi lên dốc. Dốc quá chả còn hơi đâu mà chụp ảnh. Với lại tách xa suối lần nữa nên cũng chẳng có view. Điểm duy nhất có thể tường thuật lại là chỗ này có nhiều trái cây ăn được và đôi lúc thấy có hang dúi. Trek liền 3 tiếng lên dốc nữa thì mới thấy địa hình bắt đầu thay đổi, lúc này 3 thằng lên được lưng một ngọn núi và đi ngang qua một vòm tre khá bằng phẳng có thể cắm trại ngủ đêm. Cũng khá muộn rồi nhưng quan sát trên bản đồ địa hình thấy trên hướng đi vẫn còn điểm bằng phẳng, tôi động viên mọi người đi tiếp, bảo phía trước có rừng mơ, chỗ cắm trại to lắm, nhưng hình như chưa ai nghĩ tới chuyện nghỉ vì đã lãng phí cả buổi sáng nay, thế là ba thằng lại cắm đầu đi tiếp. Lúc này địa hình chuyển sang khá hiểm hóc, hết xuống vực lại leo lên khe, nhưng nói chung là vẫn leo được.
Qua ba cái khe sâu hút như vậy vẫn chẳng thấy chỗ cắm trại nào như lời tôi nói cả, mà chuyển sang vạch rừng trúc mà đi, rồi lại lần ngược theo một cái khe nước nhỏ trek ngược lên. Trời thì sập tối rất nhanh, cả ba bắt đầu dùng đèn, nhưng hôm nay địa hình không dễ dàng như hôm qua, tôi bắt đầu hoang mang, cầm dao cố chặt một khoảng rừng trúc xuống xem có thể tạo ra một chỗ cỡ cái lều cho ba người được không, nhưng vô ích. Chỗ trúc chặt ra lót xuống không thấm vào đâu vì địa hình cứ dốc ngược lên, bao nhiêu trúc cũng không vừa. Gió núi trên độ cao này lại gào thét ghê rợn, chắc ngủ đây thì toi, cựa mình cái lăn lông lốc xuống vực mất, thôi đành đi tiếp đến đâu thì đến. Chúng tôi cứ ngược khe đi trong đêm như vậy, lúc thì vật sang sườn núi bên này gió rít ào ào, lúc thì đi giữa khe vực kín gió êm ả, nghe cả tiếng nước khe róc rách và chân mình giẫm nước lép bép trong im lặng rợn người. Tôi liên tục theo dõi địa hình đồ và cao độ. 2200m rồi 2300m, 2350 rồi, 2400, sao lâu thế này! Càng ngày khe nước càng dẫn chúng tôi tách khỏi khu vực bằng phẳng mà tôi dự tính cắm trại lúc trước. Tôi bảo Sính bỏ hết chai nước đã cạn sạch ra múc đầy hết lượt để lát nữa bỗng dưng tìm được chỗ cắm được cái lều thì đỡ phải leo xuống vì dốc quá. Có lẽ cũng đến lúc đói mềm sức cùng lực kiệt, hai anh em định bụng bỏ bánh ra chén rồi mới đi tiếp thì Sinh đi đầu bỗng reo lên sung sướng: Aaaaaaaaaaaaa! Tôi ngước nhìn lên: Ô hô, một khách sạn năm sao, không, đúng ra là một khách sạn năm ngàn sao trong hoàn cảnh tưởng như không chỗ qua đêm này. Trong ánh đèn pin mù mờ hơi sương tối, một hốc đá to bằng cả tòa biệt thự sừng sững hiện ra, nó nằm ngay ven cái khe, cách chỉ chục sải chân, chìa ra cái mái tới dăm sáu mét. Bên dưới là ba phiến đá to như cái giường phẳng phiu, hai bên là hai khoảnh đất bằng mọc dày trúc lùn. Tôi dụi mắt, đúng là trời chiều lòng người, chỗ này ngủ đêm không thể tốt hơn rồi. Thế là ba thằng quăng ba-lô trên phiến đá bằng phẳng nhất, cầm dao phạt quang khu đất, chặt cành trúc làm thảm lót sàn rồi dựng lều, bật bếp nấu nước. Ba phiến đá phẳng là vách chắn gió cho bếp xăng, đồng thời làm chỗ để ba-lô, đồ ăn. Xung quanh tối thui đen như mực, nên Sinh chỉ kiếm được ít củi Tôi bèn dùng bếp xăng nấu ăn cho nhanh trong lúc Sính đánh vật với mớ củi ướt rượt. Cũng may tôi đã gom hết vỏ ni-lon của đồ ăn và túi tắm mang theo chứ không đốt đi, cộng với sợi dây cao su dự phòng và một ít xăng mồi, cuối cùng chỗ củi cũng chịu cháy trong gió núi giật đùng đùng. Ba anh em rúm ró hong người cho khô, ăn mỳ tôm với đồ hộp và ít giò còn lại rồi chui vào lều uống cafe, thò mỗi ba cái đầu ra rít thuốc. Thế là chúng tôi đã được yên ấm trong căn lều và có giấc ngủ ngon sau một ngày mệt nhọc.
Đây là khách sạn qua đêm chụp sáng hôm sau. Chuẩn mặc cả đồ phi công đi ngủ :D