Người Việt chinh phục Everest phần 7: Sứ mệnh của nhà leo núi
Hilary step là một vách đá cao khoảng 11 m với những khối đá tảng xen kẽ lồi lõm, len lõi trong những khe hở là băng tuyết. Vị trí cách đỉnh không xa, vì vậy đây là thách thức đáng sợ của các nhà leo núi EVEREST bởi điều kiện khan hiếm oxy, cái lạnh kinh hồn khi đứng chờ, vì đường leo lên lõm vào trong tạo thành khe nhỏ chỉ đủ một người leo, người leo phải luồng lách qua từng đoạn và thấy đổi liên tục các sợi dây, nơi đây được mệnh danh là nút thắt cổ chai để điều phối số người lên đỉnh núi.
Cảm thấy tự tin khi vừa thoát chết, tôi tranh thủ chồm người qua một bên bốc ít tuyết bỏ vào miệng, những hạt tuyết lọt vào khe nứt của môi làm môi đau rát, dùng lưng bàn tay thấm thấm rồi lại bỏ những nhúm tuyết khác vào. Tuyết vào miệng ngậm cho tan rồi nuốt dần xuống cổ họng, những dòng nước lạnh thấm vào lớp đờm máu làm khó nuốt nên ho sặc sụa, nhưng vài lần cũng có được chút nước làm dịu cơn khô họng. Sau một hồi đứng chờ lâu, ai cũng chao đảo như ngủ gụt, anh bạn phía trước mình chọn một điểm tựa lưng đứng nghỉ, Tôi run rẩy tháo thiết bị choàng qua phía trước để chuẩn bị leo lên. Cơ thể tê cứng và cảm thấy mỏi hông, hai tay đưa lên cứng đờ do gồng khi lạnh, bước leo đầu chỉ đưa tay lên ngang mặt sau đó kéo người lên, đôi chân như bất lực khi móc sắt dưới giày cứ chạy trượt trên mặt đá, dùng balo, cùi chỏ tựa vào các mõm đá lòi ra giữ người lại, cơn nhức đầu chạy từ sau gáy chạy lên đỉnh đầu rồi dồn nặng xuống mắt, đôi mắt như muốn lòi ra, tim nhói lên từng cơn, tiếng thở lớn như muốn vỡ phổi. Cái lạnh thấu xương liên tiếp khi eo, bụng và thắt lưng chạm vào mặt đá do áo tuột lên trên. Tôi tựa hông, mặt vào mặt vách hai tay khoá chặt trước mặt, đầu gụt vào tay để nghỉ. Cảm giác chán nản cứ lấn áp, hít thở hỗn hểnh, mắt hi hí nhìn bên dưới thấy hình ảnh những con người leo núi đang vật lộn với thiên nhiên, những tiếng thở như xé lồng ngực của họ, những cái đầu đung đưa khi mệt mất kiểm soát, tôi nhanh chóng quay lại đường leo vì biết họ cũng cần tiếp tục để sống.
Tôi leo như điên những bước leo mạnh dạng, bò lên tới đỉnh dốc tôi chồm lên trên úp bụng lên ngay gờ đỉnh, cái lạnh như không còn đáng sợ khi bụng chạm vào mặt băng, co gối chống bò về phía trước, thở quá gấp làm rơi những cục đờm máu trong họng ra ngoài. Ngẩn mặt lên thấy chiếc áo vàng đang đi chao đảo từ trên xuống, đến gần tôi nhận ra anh Bùi Văn Ngợi là thành viên đoàn Việt Nam. Tôi đoán được anh ấy đã lên đến đỉnh và vừa quay lại, Tôi tháo mặt nạ và gọi thều thào” anh Ngợi ! Anh ngợi” kêu nhiều lần mới thấy anh nhận ra mình. Anh nói vẻ hốt hoảng “ Nhiên, Nhiên mày thấy gì ko?” Nhiên nói không một chút ngạc nhiên vì quá mệt: thấy gì zậy? Anh Ngợi: tao bủn Rủn chân tay luôn, Nhiên hỏi: anh thấy xác chết hả? Em hết oxy tưởng chết rồi đó, em cũng thấy hai xác ở dưới kia kìa. Tôi hỏi “ anh lên đỉnh chưa, còn xa ko anh?” Anh ngợi vẫn tỏa vẻ gấp gáp Thôi mày lên đi, anh Linh đâu? Tao xuống trước đây, lên đi còn có xíu ah.
Tôi lặng lẻ đứng dậy kéo áo che lại bụng tiếp tục lếch về phía trước. Lúc này Tôi nhìn hai bên là hai vách vực sâu thẳm, đây là đỉnh sườn gần đỉnh, gió lớn và lạnh, hai chân chạng qua hai bên nhít từng bước một. Lúc này đôi chân mỏi và run nên thường mất thăng bằng rồi chồm về trước chóng tay để giữ lại. Thấy phía trước dốc sườn cao khuất tầm nhìn cứ nghĩ bụng chắc đỉnh trên đó, an ủi và hy vọng “ cố lên Nhiên ơi, mày giỏi thiệt “, khi lên đến đỉnh sườn mới ngỡ ngàng và thất vọng, phía trước còn tới ba dốc sườn cao hơn. Chán nản tột cùng và không biết lúc nào mới là đỉnh thật sự, sau một vài phút chán nản là giây phút tự an ủi mình “ bao nhiêu khó khăn đã qua còn nhiều đây chẳng lẻ không làm được” hít hơi thật sâu thở mạnh lấy lại tinh thần, Tôi cúi mặt xuống lao về phía trước, tự nhắc nhở liên tục không nhìn lên, đi đi rồi sẽ tới. Vượt qua hàng trăm thứ hỗn độn trong người, trong suy nghĩ , mỗi lần bước các cơn đau hành hạ nhưng miệng mỉm cười làm tét máu, đối nghịch thay miệng cười nhưng nước mắt cứ rưng rưng, cảm thấy thương xót thân thể mình quá rồi lại tự an ủi “ Nhiên ơi mày vĩ đại thiệt “. Sự cố gắng với những thứ suy nghĩ hỗn độn đã giúp tôi quên rằng mình đã leo được mấy sườn núi?. Tôi dừng lại nhìn chếch về trước ko xa là một đống cờ ngủ sắc của Nepal, leo đến gần và nhìn xung quanh mênh mông bát ngát, mây trời sâu thẳm bên dưới xen kẽ những chỏm nhọn trắng phao của các đỉnh dãy Himalaya.
Chưa dám chắc, t ôi chờ đợi thêm vài phút phía dưới tôi là tiếng gào thét từ xa “ we got it, we got ít”. Những cơn đau như tan biến, tôi đưa tay đấm lên ngực liên hồi, gào thét như điên làm ho sặc sụa, ngẩng mặt lên trời tự hào là người Việt Nam, đưa tay lên ngực trái chạm vào lá cờ mà niềm tự hào chạy dộc theo xương sống tạo lên những đợt nổi da gà lên tới não và sau cùng là một cú đấm tay ra không khí “ Nhiên ơi mày giỏi quá “ Đỉnh đây rồi....
Theo Thanh Nhiên Phan
Xem thêm về đồ leo núi- cắm trại tại WETREK.VN