Giới thiệu
Đây là một ngọn núi cao 2932m, nằm ở tỉnh Nagano-Nhật Bản và mình leo vào đầu tháng 5, khi mà thời tiết đã dần ấm áp, dưới chân núi tuyết đã tan để có thể di chuyển dễ dàng hơn. mình sợ nhất là đi bộ trong cái thời tiết dưới 0 độ, tuyết rơi lả tả, cực kì nguy hiểm khi cơ thể không đủ ấm. Một trải nghiệp rất thú vị cho mình khi mà ở đất nước có khí hậu nóng ẩm quanh năm như Việt Nam, chưa một lần được thấy tuyết. Mình đã chuẩn bị rất nhiều đồ đạc để có thể giữ ấm cơ thể trong cái tiết lạnh như cái tủ đông khổng lồ.
Hành trình
Hành trình leo núi của mình mất khoảng 10h đồng hồ bắt đầu từ chân núi. hai anh em xuất phát từ dưới chân núi lúc 6h50 sáng sau khi đã cắm trại tại đây một đêm. đồ đạc được chuẩn bị chu đáo nên đêm hôm đó ngủ ngon giấc, lấy sức cho ngày hôm sau.
lúc xuất phát trời cũng đã nắng nhưng vẫn còn lạnh lắm, mình đã mặc 3 lớp quần và 4 lớp áo,cùng một số thứ che chắn vùng mặt và cổ( bôi kem chông nắng cho vùng mặt và kem dưỡng ẩm cho tay). Sử dụng ba lô nhỏ kèm trong cái ba lô lớn để bỏ thức ăn, nước uống, máy ảnh và sạc dự phòng.
leo tới tầm 8h thì mặt trời đã lên cao,ép hơi lạnh xuống và mình bắt đầu thấy nóng buộc phải cởi bớt áo cho cơ thể giải nhiệt.
Do tuyết trắng xóa nên cường độ ánh sáng rất lớn. sử dụng kính chuyên dụng là cách tốt nhất để bảo vệ mắt khỏi tác nhân của tia UV, chống chói, tăng khả năng quan sát. mình sử dụng kính của hãng mont-bell.
tới 11h thì mình bắt đầu vượt qua đươc hết sườn dốc, tiếp cận tới đỉnh núi. khúc này cao khoảng 2900m, mỗi bước chân đều cảm thấy nặng nề vì quá mệt. Cứ bước khoảng 20 bước lại nghỉ một lần, nhiều lần muốn bỏ cuộc vì đoạn đường tới đỉnh núi còn quá xa vời.
Còn đây là tấm ảnh nhìn thấy đỉnh núi, thằng em mình đã liên tục động viên ông anh: cố lên, còn một đoạn nữa là tới đỉnh rồi a ơi.
Qua được cái khe dốc này là có tầm nhìn ở độ cao 2900m, có thể nhìn thấy các ngọn núi khác xung quanh mình. Cảm giác phấn khích thực sự. Tầm nhìn được nhân rộng ra rất nhiều lần, có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ ở cách 300km.
Lần đầu tiên được ngắm khung cảnh này thật sự không biết nói thế nào. Hai anh em vui quá quên cả cái lạnh, mệt và đói. chụp ảnh quá trời.
Cuối cùng cũng lết được tới cái đỉnh núi, chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm, lúc này đã hơn 12h15p. mất 5giờ 30p để leo tới đỉnh.
Có mang cái bánh pía từ Việt Nam qua để ăn nữa, ăn trên này thì tuyệt cú mèo.
khúc về cũng mệt không kém, vì tuyết bây giờ đã mềm và đường cực dốc nên hai anh em phải di chuyển rất chậm, có nhiều pha té ngã do tuyết quá mềm. Nhưng khúc về thì đỡ mệt hơn tất nhiều, chỉ mất 2h30p để tới chỗ dựng lều.
đã qua được đoạn dốc nhất, ngồi nghỉ mệt cho dây chằng được nghỉ ngơi. ảnh chụp lúc 2h chiều
ảnh: góc rộng của iphone 11 pro max.
Nắng chiếu qua lòng chảo, không hiểu vì sao chụp lại tạo ra cái hình tròn, nhìn hay hay.
Tuyết lở trên đường đi về, cảnh đẹp là thế nhưng lần đầu đi cũng thấy nguy hiển vì tuyết đang tan và có thể rớt xuống bất cứ lúc nào. nên chú ý cả phía dưới chân nữa vì có rất nhiều hố ngầm, đạp vô là lún tới đầu gối.
6h tối, đã di chuyển về được khu để xe dưới chân núi, di chuyển ra thành phố kiếm đồ ăn nhẹ rồi lại cắm lều ngủ thêm 1 đêm nữa lấy sức để mai về nhà.
Nhìn thế thôi chứ lúc xuống như cái xác khô vì ra quá nhiều mồ hôi với thiếu nước uống, nhưng vẫn vui vẻ vì đã vượt qua chính mình, cũng tạo tiền để cho những lần tiếp theo.
Lời Kết
Hãy cố gắng rồi thì đỉnh núi nào ta cũng chinh phục được, nhưng leo núi tuyết cần trang bị đồ chuyên dụng để đảm bảo an toàn cho bản thân trước môi trường lạnh. Luyện tập thể lực và khởi động làm ấm cơ thể, tránh không bị căng cơ. Mong mọi người có một cái nhìn khác về leo núi tuyết, mình nghĩ là mọi người đều có thể trải nghiệm, nó không khó như bạn nghĩ.
Nguồn: Tinhte.vn