7.06 p.m tối nay về đến Hà Nội, nhìn thấy Hồ Gươm, nhìn thấy đèn điện sáng trưng và thanh niên thành phố, mới biết chắc là mình đã qua 1 cung. Phượt.
Nhớ cái nhà tắm đến phát cuồng. Cả 2 đều đau và mỏi.
Nhưng, cảm ơn Đồng Cao, về mọi thứ.
Đôi khi chúng ta đánh đổi rất nhiều, chúng ta quay cuồng với những giá trị thực và ảo, chúng ta sống trong những lớp màng bọc kỳ quặc và bám dính.
Để rồi 1 hôm nào đó, chúng ta lên đường. Chúng ta lăn lóc, vật vã và khổ cực. Chúng ta bẩn, lầy lội, qua đèo, leo dốc, vân vân và vân vân, chỉ để có 1 vài lúc bên nhau, không suy nghĩ gì mấy, không tính toán gì mấy...
Bên ánh lửa, 1 bát rượu ấm, thịt rất ngon. (Cảm ơn tất cả vì đã rất chiều em :D Gắp cho em bao nhiêu là thứ dù em nướng được mỗi 1 tí)
Sáng sớm ướt đẫm sương và nước mưa. Lều dột. Sương mù dày đặc.
Nhưng mà, đã có thể ôm người tôi yêu trên đỉnh đồi cao. Có thể ngắm thiên nhiên kỳ diệu và tự nhiên thốt lên "Đẹp quá", như 1 bản năng..
Nhìn những tấm ảnh, những nụ cười, tôi có 1 cảm giác rất thanh thản.
Có 1 điều mà tôi chưa nói với người tôi yêu, tôi lắc đầu khi anh ấy hỏi tôi có chụp ảnh không, không phải vì tôi không thích. Nhưng mà, có những thứ đáng chụp hơn nhiều, đẹp hơn rất nhiều, mà khoảnh khắc, là thứ cần phải bắt thật nhanh. Nếu anh chụp tôi, tôi chỉ nghĩ đến việc tạo dáng chuyên nghiệp thôi =)) Mà tôi thì, tôi thích đứng một chỗ, không làm gì cả, ngắm anh chụp ảnh, ngắm anh sáng tác, ngắm anh sống với tình yêu và đam mê của anh. Tôi thấy thế là đủ...
Đồng Cao rất đẹp, nhưng cũng rất nguy hiểm..
Những cái lúc khó đi nhất, đoàn có xe xòe liên tục, đã lẩm bẩm: "Không bao giờ quay lại nữa, nhé"
Cơ mà, Đồng Cao cho tôi rất nhiều. Những trải nghiệm không bao giờ quên. Tình yêu. Và tình bạn.
Thế nên, Đồng Cao vẫn rất rất đẹp. Đẹp tuyệt vời, trong ký ức của tôi.
Của lần PHƯỢT đầu tiên.
Cảm ơn :D Và HẸN GẶP LẠI :D
Linh Khánh
A WeTreker