Hồi ký: "Siêm - Phênh : vừa đi vừa chạy" Phần 1: Cơn mưa đầu mùa

Ngày đăng 19/03/2024 11:07 AM - 3.453 lượt xem

PHẦN 1: CƠN MƯA ĐẦU MÙA CHÀO ĐÓN KHÁCH LỮ HÀNH

Mẹ vẫn thường hay nói với nó rằng số nó vất vả vì cứ đi đâu, làm gì đều gặp mưa. Kể thì cũng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu nhỉ??? Vì cứ sự kiện nào quan trọng một chút, có ý nghĩa một chút nó đều thấy có sự góp mặt của những giọt mưa. Ngày còn nhỏ, cứ lần nào được đi chơi là y rằng mưa to như trút nước. Đi học,cứ lần nào thi thố nọ kia cũng mưa xối xả. Có phải thế, mà chuyến du hí lần nàycủa nó cũng gặp nhiều cơn mưa bất ngờ. Kẻ nào suy nghĩ phản biện một chút chắcchắn sẽ nói: mùa mưa rồi, không mưa mới là lạ chứ. Nhưng nó vẫn luôn tin là nóvà những cơn mưa thật sự có duyên với nhau. Hoặc là nói theo lời đứa em gái nótin rằng số nó là số long đong, lận đận nên đi đâu dính mưa ở đó.

Lên kế hoạch cho chương trình Siem Reap- Phnom Penh từ cách đây rất rất lâu rồi,nhưng đó là một chương trình khác, chương trình phượt Cam-Thái. Nhưng nó có một lời hứa mà nhất đinh nhất định nó phải thực hiện trong thời gian càng nhanh càng tốt. Do đó, dịp nghỉ lễ 5 ngày quả là một trong những cơ hội hiếm hoi để nó thực hiện lời hứa của mình.

Chiều thứ 6, vẫn tranh thủ làm được vài việc trước khi ba lô to nhỏ vác lên vai phi ra sân bay. Cô bạn cùng phòng thắc mắc là tại sao lại có người như nó nhỉ, đi chơi cũng căn ke để làm sao bay muộn nhất có thể. Túm lại là với chương trình 5 ngày kín đặc của nó, nó nghĩ là vừa đi vừa chạy mới có thể hoàn thành mục tiêu:chơi nhiều mà không bị mất thêm ngày nghỉ nào. 15h30, bước ra khỏi phòng điều hòa là một bầu không khí oi bức tới mệt mỏi. Bụng bảo dạ, ở Việt Nam đã khôngchịu được nhiệt thế này,không biết tới Cam có ngất trên đường không. Thực ra,nó hoàn toàn tin là với sức khỏe và sức chịu đựng phi thường của nó, nó thừa sức khám phá Cambodia. Nhưng thực tế là, nó đang không đi một mình. Bên cạnh nó còn có cô em gái bé bỏng, người cảnh dặt dẹo. Nó có trách nhiệm và nghĩa vụ phải đảm bảo an toàn cho cô em dưới tất cả các phương diện. Nắng, nóng, say xe, thức ăn,nước sinh hoạt, thuốc men… tất cả  đều phải hết sức cẩn thận, vô tình mà một trong các yếu tố đó phát sinh tác dụng phụ là có người dị ứng nổi mề đay toàn thân ngay…

17h50 máy bay mới cất cánh, nên là ung dung ngồi update status, rồi like, rồi comment, chẳng để ý xem là giờ giấc check in thế nào. May thay, tới lúc ngẩng lên thì vẫn còn 10 phút check in nữa. Phù, tí nữa thì không được xuất ngoại. Để mua đươc tấm vé cho chuyến đi này cũng không phải là chuyện đơn giản, công nhận là dịp nghỉ lễ ai ai cũng đi du lịch, thành ra vé hết từ rất rất sớm. May mà vẫn còn slot cho nó đặt gạch. Save the best for the last quả là không sai. Những hành khách check in cuối cùng như nó lại thành ra may mắn, vì chuyến bay quá đông nên tự động được up lên hạng thương gia. Cầm thẻ lên tàu màu đỏ chót, sung sướng thế không biết. Trước giờ đi đâu cũng chỉ dám rình vé giá rẻ hoặc là hang giá rẻ, chứ nào dám mơ cái vé hạng sang dư lày. Ngẫm nghĩ một lúc, thấy với cái vé màu đỏ, mình có thể vào phòng chờ hạng sang chăng??? Tò mò không biết phòng chờ VIP ở Nội Bài có bằng một cái vảy của Changi hay không??? Nghĩ là làm, lò dò bước lên hỏi chị lễ tân đang nở cụ cười thân thiện. Chị hỏi han một lúc, nó vẫn chưa hết mắt chữ A, miệng chữ O và bối rối gãi đầu cười xòa đi xuống. Hóa ra muốn vào cái phòng chờ VIP đó thì cái vé đỏ chỉ là điều kiện cần mà thôi, điều kiện đủ là phải nhận được giấy mời của hang máy bay. Chà chà, chị ấy nói thế,thì biết thế. Nó hiểu ra là nơi VIP như thế không dành cho những đứa ăn may như nó. Nhưng  thôi, chỉ cần xài các dịch  hạng nhất trên máy bay là mãn nguyện lắm rồi, hoặc là ít nhất không phải chen chúc trên chiếc bus chở ra máy bay là ngon rồi.

Các cụ xưa có câu, tiền nào của đấy, cấm có sai bao giờ. Chỉ cần bạn có cái cuống vé màu đỏ, lập tức bước vào khoang, bạn thấy ngay sự rộng rãi đến thừa thãi.Đơn giản vì nó vốn chỉ ngắn như một cây nấm nên ngày trước ngồi hạng economy thậm chí của mấy hãng giá rẻ cơ, vẫn thấy ổn mà, có sao đâu. Nay mới thấy, ngồi hạng nhất, muốn khăn ướt, có khăn ướt, muốn có sữa có sữa, muốn rượu có rượu, muốn VN news hay Thanh niên, Tuổi trẻ gì cũng đều có hết. :D. Đồ ăn thì lặc lè, một suất ăn có đầy đủ từ khai vị cho tới tráng miệng. Với một đứa chỉ quen du lịch bụi bặm như nó, trong phút chốc có phần chưa thích ứng được với cái khu vực business class này rồi. Bằng chứng ư, đơn giản là sau đó vài tiếng, nó phải lục tìm lọ thần dược berberine mà chưa có lần nào phải dùng tới trong các chuyến đi. Đúng là khổ quen rồi, sướng không chịu được. Vẫn là câu nói của mẹ nó sao mà đúng, số nó thật long đong. Chuyến bay chiều muộn luôn hấp dẫn nó, đơn giảnvì nó có thế thấy được ánh hoàng hôn cuối ngày trên biển mây xanh, hắt vào cửa sổ máy bay. Muộn thêm chút nữa, nó sẽ thấy thành phố rực rỡ ánh đèn, chằng chịt những đường lấp lánh. Không giống như chuyến đi vào thành phố mang tên Bác, nó được lượn trên trời 30p vì lý do thời tiết xấu, máy bay không thể hạ cánh được.Nó có 30 phút ngắm thành phố với ánh đèn lung linh kỳ ảo, Siem Reap dưới kia chỉ lác đác vài ánh sáng. Cả không gian phía dưới tối đặc một màu đen, nó cảm giácnhư nhà cửa ở đây khá thưa thớt, và cuộc sống nơi này cũng không phải xa hoa,náo nhiệt lắm.

Sau hành trình bay ngắn ngủi, chỉ 1h35 phút, giọng nói mềm mại của chị tiếp viên thông báo chiếc Airbus A321 đã mang chị em nó tới mảnh đất từng là kinh đô một thời. Nhiệt độ lúc này ngoài trời là 28oC. Tuy nhiên, cái oi nồng nơi nói là nơi đất khách nhưng cũng vẫn mang một nét quen thuộc của vùng nhiệt đới, báo hiệu một cơn mưa sắp tới. Nó thấy thật tiếc vì đáp chuyến bay muộn quá nên không thấyđược vẻ đẹp của sân bay Siem Reap như đã từng thấy trên mạng. Chẳng kịp chụp một tấm hình, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Nhanh và nặng hạt như thể chúng chỉ chờ chị em nó tới là xả xuống. Mưa tới tấp, mưa ào ào. Cơn mưa xối xả của Angkor đã đón đoàn thăm quan của chúng tôi như thế đấy. Mưa xuống, mặt đất không còn mùi nồng nồng khó chịu nữa. Có thể vì thế mà tâm trạng của cả khách du lịch lẫn nhân viên quầy nhập cảnh cũng dễ tính đi vài phần hay không, nó không biết. Nó chỉ biết rằng cô em gái nó đã chuẩn bị vào quầy làm thủ tục rồi,chợt sorry một tiếng rồi chạy vù ra chỗ bức tượng con voi gần đó chụp hình nhân lúc vắng người chụp. Không hề có sự khó chịu hay cau có, anh nhân viên rất tươi cười nói với nó “you can come back with her”.

Biết nó là người Việt Nam, anh nhân viên nói bằng giọng lơ lớ: “Xin mời”,  “Đi chơi???”, chưa kịp đợi nó nghĩ xem trả lời“vâng” trong tiếng Cam là gì, đã cộp ngay cái dấu rồi tiếp là 3 chữ “cảm ơn nhiều”rất to, rất rõ ràng. Ah, cái này thì nó học rồi, cũng chắp tay và nhoẻn cười“Okun” như một cô nàng Cambodia chính hiệu.

Ngoài trời mưa vẫn rơi, cơn mưa của đất nước tháp chùa này chẳng biết bao giờ mới dứt.Vốn biết có tuk tuk của khách sạn tới đón nên mấy chị em nó cũng không vội vàng, mưa mà, đi tuk tuk có khi cũng bị ướt. Các quầy điện thoại, sim thẻ ở sân bay đã không còn hoạt động, sân bay vốn nhỏ nay càng vắng hơn. Còn lại một quầy đổi tiền vẫn còn mở cửa. Lúc sang đây, chúng nó chỉ chuẩn bị mớ đô lẻ, giờ mớinghĩ, nếu có thèm ăn cốc chè thì chắc phải đổi sang Riel mới tiêu được. Lúc  đó ở sân bay, vẫn ngu ngơ lắm, có biết rằng dân Cam mà ăn chè, mua cóc cũng xài đô đâu. :D Tỉ giá nếu đổi tiền Việt là 240000 VND được 38000 Riel, trong khi đó nếu đổi bằng đô thì chỉ cần 10USD là được 38000 Riel rồi. Thế nhưng có lẽ do áp suất thay đổi vẫn chưa làm cho máu lên não nhanh được nên đứng một hồi,tính toán một hồi, rút tiền Việt ra đổi rồi mới ngớ ra đổi bằng đô lợi hơn nhiều,mà cũng quên luôn là đổi ở ngoài chợ còn được tỉ giá lợi hơn. Hóa ra mấy lần xuất ngoại trước chả tích lũy được chút kinh nghiệm gì cho bản thân cả. :D

Hành khách ở sảnh thưa dần, thưa dần. Mải tính toán với những con số, mấy chị em nó quên luôn ngoài kia, có một anh Cambodia da sậm, tóc xoăn, dáng người hơi mập,vẫn đang cầm một bảng tên chúng nó ngóng vào phía bên trong. Đây chắc chắn là anh tuk tuk của khách sạn cử đi đón rồi. Nhìn vào mấy dòng comment bên trang giấy in vội từ phuot.vn, nó hài lòng và nở một nụ cười thật tươi. Những người Khơ me gốc da sậm, tóc xoăn là những người thực sự tốt và nhiệt tình. Các anh chị đã từng đi về đều nhận xét như vậy. Mr. Kun đúng là người như vậy. Kun nói tiếng Anh rất tốt, và còn thân thiện nữa. Bụng bảo dạ nếu đã không gọi được anh Đen và bác Bora, cũng không gọi được anh Ny thì ngày mai cứ Mr. Kun mà đi tuk tuk cho lành.

Yên tâm lên chiếc xe tuk tuk đã được chằng bịt kín kẽ, mấy chị em nó lướt nhanh về phía thành phố rực sáng ánh đèn. Mưa vẫn xối xả, đường xá ngập nước. Đại lộ dẫn từ sân bay về khách sạn to và vắng vẻ vô cùng. Sân bay khá xa trung tâm. Lúcnày tầm 9h tối thôi mà đường xá không mấy xe qua lại. Vốn chuẩn bị sẵn tinh thầnđường xá vắng vẻ, nhưng chưa bao giờ nó lại nghĩ một thành phố du lịch mà lạibuồn như thế này. Tuk tuk tiếp tục vượt qua màn mưa giăng mịt mùng, đi qua những khách sạn hạng sang, những resort sáng rực, vòng vào con đường nhỏ hơn. Không tọa lạc trên những đại lộ thênh thang ngoài kia, nó bắt đầu miên man suy nghĩ, có khi nào dân du lịch lại thích mấy nơi tăm tối như thế này. Điện đóm của các bạnbên này tối quá, đường lại vừa mưa xong, nhìn vừa vắng vừa tối, một cảm giác bất an dâng lên.

AngkorPearl Hotel hiện ra trước mắt nó. Ấn tượng đầu tiên của nó về khách sạn này là tông màu gỗ nâu trầm trầm. Cánh cửa gỗ với những hoa văn họa tiết uyển chuyển tạo cho du khách cảm giác như trở về chính ngôi nhà thân yêu của mình. Ngay  trước quầy lễ tân là 3 bức chân dung của các nhân vật quan trọng trong hoàng gia. Bức bên phía tay trái là quốc vương đương nhiệm Norodom Sihamoni, ngài đã 60 tuổi mà vẫn chưa có hoàng hậu. Kế đó là cố vương Norodom Sihanouk và phu nhân. Khôngchỉ có trong khách sạn nó mới thấy bức ảnh trang trọng của ba nhân vật này, mấy ngày sau đó đi dạo phố, nó cũng thấy ba gương mặt thân quen ấy. Khi thì trên đại lộ, lúc ở một góc gần cột đèn giao thông. Có thể thấy, dù chế độ chính trị có như thế nào, người dân Cambodia vẫn hết sức thành kính đối với quốc vương của họ.Phía sau quầy lễ tân là bức tranh có nụ cười Bayon, tông màu xanh nổi bật trên nền nâu của gỗ. Nó cũng thấy biểu tượng Tripadvisor winer traveler’s choice từ2011-2013 trên bức tường đó. Bên cạnh quầy là những giá bán postcard trưng những hình ảnh ấn tượng và đẹp đẽ nhất về đất nước chùa tháp. Phía tay phải quầy lễ tân theo hướng từ cửa là nhà hàng nhỏ xinh. Sáng ngày mai, nó sẽ ăn sáng tại đó. Còn lúc này, đã hết giờ ăn tối, chỉ còn hai nhân viên phục vụ bar mà thôi.Một anh phục vụ dáng người thấp bé bưng theo 1 khay đựng nước cam và khăn ướt để chúng tôi dùng trong lúc làm thủ tục check in. Voucher của agoda cùng với passport của nó được scan và trả lại, kèm với đó là 2 mảnh giấy nhỏ xinh, một mảnh là voucher buffet sáng của mấy chị em nó trong 3 ngày sắp tới, mảnh còn lại là user name và password wifi. Nó cũng chẳng để ý hai cái mảnh giấy nhỏ nhỏ đó,cái chính là cần tia ngay xem có thêm máy vi tính ở đâu để lên mạng, vì mưa gió cũng có ra ngoài chơi được đâu. Mà nếu chỉ có 1 cái gần sảnh thì không thể ngồi lâu được. :D

Nhận chìa khóa vào phòng, phát hiện thấy cách bố trí rất đơn giản mà cũng rất đẹp đẽ.Hai giường, hai ghế một bàn trà, bàn trang điểm, ti vi, tủ lạnh, tủ quần áo. Đủ hết, nhưng mà không có két sắt. Như vậy là nếu không muốn mang theo người thì phải gửi tất cả các thứ quan trọng ở lễ tân rồi. Trên bàn trang điểm ngoài cuốncatalogue quảng cáo các dịch vụ ra, còn có một phong thư cảm ơn. Tuy nhiên, thật tiếc vì trên thư đó, tên đã bị đánh sai chính tả. Chỉ có 2 chị em mà rõ lắm đồ,sau một sử dụng thì cái phòng nó đã thành một bãi chiến trường nho nhỏ. Lên FB cái đã, lát về đi ngủ thì dọn sau. :D Mất một lúc khá lâu lên mạng, nó mới tìmđược anh bạn nhờ gọi điện về nhà để thông báo với gia đình đã đưa em tới nơi an toàn. Lên mạng, vắng teo, vì giờ này các bạn cũng đang trên đường đi phượt cả,mấy ai mà ngồi nhà canh mạng đâu. :D Cô bạn cùng phòng đợi mãi không thấy đâu,nó đã mấy lần làm cô nàng lo sốt vó vì cái tội đi chơi mãi không về nhà, rồi bỏ quên điện thoại gọi bao nhiêu không nghe máy. Không đợi được cô bạn, mà cũng nhờ thông báo xong rồi, nó tính lên đi nghỉ thật sớm, ngày mai lấy sức chính thứctìm hiểu quần thể Angkor.

Nhưng trướckhi đi ngủ vẫn kịp làm vài ván bài giết thời gian. Vừa chơi vừa nhẩm, thế là mất toi một buổi tối. Tối mai có mưa cũng vác ô đi chơi, nó mang theo 2 cái ô, và còn cả áo mưa cơ mà. :D

Ngày mai theo nó vào trong giấc mơ.

Showroom
Bài viết cùng chuyên mục
[WeTrekology] 17 VẬT DỤNG THIẾT YẾU CHO CHUYẾN DU LỊCH BẰNG ĐƯỜNG BỘ (ROAD TRIP)

[WeTrekology] 17 VẬT DỤNG THIẾT YẾU CHO CHUYẾN DU LỊCH BẰNG ĐƯỜNG BỘ (ROAD TRIP)

Đã có một lần trong đời khi tôi không thực sự tận hưởng được chuyến du lịch bằng đường bộ (Roadtrip). Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng, đó đơn giản là bởi vì tôi đã chưa làm tốt nó. Thay vì ném đồ đạc vào trong ô tô vào thời điểm áp chót, một sự chuẩn bị nho nhỏ - và một vài chiếc chìa khóa - có thể nâng giá trị của một chuyến đi thực dụng đơn giản thành một chuyến đi dễ chịu và đáng nhớ hơn. Đây là một vấn đề khi đặt cả sự thoải mái vào con đường và cảm giác phiêu lưu ở bất kì nơi nào bạn dừng lại.
[Infographic] Phượt là gì? Khái quát về Phượt

[Infographic] Phượt là gì? Khái quát về Phượt

Định nghĩa về phượt: là một hình thức du lịch thu hút nhiều bạn trẻ năng động, chủ động lên lịch trình, tự do khám phá hành trình.
Một số quy tắc khi đi du lịch ba lô: làm thế nào để không trở thành người bất lịch sự

Một số quy tắc khi đi du lịch ba lô: làm thế nào để không trở thành người bất lịch sự

Dưới đây là 24 mẹo đã được kiểm chứng từ những dân du lịch ba lô (backpackers) dày dặn kinh nghiệm, những người có thời cũng từng là những tay mơ.
[WeTrekology] Cách xử lý nước khi đi dã ngoại thám hiểm

[WeTrekology] Cách xử lý nước khi đi dã ngoại thám hiểm

Cho dù bạn là ai, ở đâu, làm gì, nước sạch vẫn là nhu cầu cơ bản cao nhất để tồn tại. Khi đi dã ngoại, nước sạch càng quan trọng hơn nữa. Bài viết sau sẽ hướng dẫn bạn cách xử lý nước khi đi dã ngoại thám hiểm để đảm bảo an toàn vệ sinh.
[WeTrekology] Luyện tập thể lực cho chuyến dã ngoại thám hiểm

[WeTrekology] Luyện tập thể lực cho chuyến dã ngoại thám hiểm

Nếu bạn chuẩn bị thực hiện một chuyến dã ngoại thám hiểm dài ngày, bạn cần đảm bảo sức khỏe của mình đủ tốt. Bài viết sau sẽ hướng dẫn bạn một số bài tập và cách luyện tập thể lực cho chuyến dã ngoại thám hiểm của mình.
[Infographic] Bí quyết đóng gói hành trang dã ngoại

[Infographic] Bí quyết đóng gói hành trang dã ngoại

Ba lô là thứ mà bạn không thể thiếu trên mỗi chuyến hành trình khám phá. Bài viết sau sẽ cho bạn biết bí quyết đóng gói hành trang dã ngoại của mình thật gọn ghẽ.
x
Nhập số điện thoại của bạn để tiếp tục
Nhập mật khẩu 4 chữ số được gửi đến
hoặc