Đoàn người bắt đầu đi vào khu vực của Trolltunga. Đường đi khá bằng phẳng, thỉnh thoảng băng qua những con suối nhỏ với độ dốc nhẹ nhàng dường như đánh lừa du khách. Những thảm cỏ xanh chen lẫn những khóm hoa vàng ngút tầm mắt làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái vô cùng. Trong khi 2 người bạn Hồng Kông đi cùng Jack và Henry thay phiên chụp hình cho nhau, còn tôi cố gắng bước đều, đôi lúc còn cố chạy cho nhanh nên luôn dẫn đầu nhóm. Tôi tự nhủ, nếu Trolltunga chỉ như vầy thì quả thật không đáng lo khi những thông tin trên mạng làm tôi khá choáng váng.
Trong khi một số nhóm khác họ dừng lại nghỉ ngơi bên những ngôi nhà gỗ ven đường được xây dựng như những trạm cứu hộ không có người trông nhưng có đầy đủ đồ dùng thiết yếu dành cho dân leo núi trong trường hợp cứu hộ khẩn cấp, còn tôi cứ lầm lũi bước tới. Bước đi của tôi bây giờ đã chậm dần vì hành trình bắt đầu vào những chặng đường thử thách nhất trong 7km tiếp theo.
Bạn hãy thử tưởng tượng mình phải leo lên một ngọn núi đá cao ngất ngưởng, phải cẩn trọng từng bước chân, sau đó đến những đoạn ghềnh thác do tan băng vào mùa hè, mỗi bước đi đều phải dùng rất nhiều sức vì gió bắt đầu thổi ngược từng hồi, buốt cóng cả mặt và tay chân. Tôi bắt đầu bị Jack và Henry bỏ rơi từ cột mốc thứ 6. Dường như tôi phải dùng hết sức lực để leo, cảm giác thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi và đã gần đến rồi nhưng khi thấy biển báo thì mới biết mình chỉ vừa leo được 1km mà thôi. Chưa bao giờ tôi có cảm giác chờ thấy các cột mốc với biểu tượng chữ T màu đỏ chỉ đường cho du khách như bây giờ. Thật sự thử thách sự kiên nhẫn, sức bền và phải điều chỉnh tâm trí thật tĩnh lặng để vượt qua cung đường còn rất dài phía trước.
Thêm danh sách chinh phục
Chinh phục “Lưỡi quỷ” Trolltunga dường như nằm trong danh sách những điều mơ ước của nhiều du khách khắp thế giới nên đoạn đường đi luôn nhộn nhịp theo một cách riêng. Không đông như những cuộc hành hương nhưng cứ đi 1km bạn sẽ nhận được vô số lời chào dễ thương từ những người đồng hành xa lạ đến từ châu Âu, châu Mỹ và cả Ấn Độ, Nhật ở tận châu Á xa xôi...
Trên hành trình là sự hiện diện những cô chủ, cậu chủ chinh phục cùng với thú cưng của mình, những nhóm khách gia đình có cả trẻ em mà tôi coi như đây là cách giáo dục tốt nhất cho con trẻ trong quá trình sinh tồn của bản thân, đặc biệt xúc động khi nhìn thấy những nhóm khách luống tuổi bước đi chậm nhưng vô cùng vững chắc trên đường. Những hình ảnh này đã động viên cho tôi rất nhiều trên hành trình chinh phục đỉnh Trolltunga hay nói đúng hơn là chinh phục chính bản thân.
Hai km cuối cùng là chặng đường kinh khủng nhất, gió và dốc núi cao hơn. Chân mỏi nhừ và mặt trời chiếu thẳng vào mặt, cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến tôi cảm thấy những km cuối cùng dài như thế kỷ. Sau khi băng qua khu vực núi đá với những cột khói phun trào từ bên dưới, tôi cũng đã chinh phục được “Lưỡi quỷ”. Trên đỉnh núi gió thổi lồng lộng, bao quanh là dãy núi tuyết chạm đến mây trời, phía dưới là mặt hồ nước xanh biếc đẹp như chốn thần tiên, mọi người ngồi ăn trưa, ngắm nhìn mỏm đá vươn ra giữa khoảng không mà người ta gọi là “Lưỡi quỷ” Trolltunga. Jack và Henry ngoắc tay tôi vào trong một hốc đá để tránh những cơn gió hung hãn đôi khi muốn xé toạc da mặt của mình. Tôi lấy vội thanh chocolate và quả chuối còn lại ngấu nghiến để phục hồi sức khỏe phần nào đã bị bào mòn trên đoạn đường hơn 5 giờ đồng hồ không nghỉ vừa qua.
Thiên nhiên hùng vĩ ở Trolltunga.
Mọi người xếp hàng trật tự tạo dáng và canh góc cho nhau để có những tấm ảnh ấn tượng nhất, không bõ công lội suối, trèo non. Jack đã chụp cho tôi một tấm ảnh để đời ở chóp lưỡi Trolltunga. Đây là khoảnh khắc bình yên, ngọt ngào và đầy tự hào khi mà tôi đã làm được những điều dường như quá ngưỡng của bản thân mình.
14km trên chặng đường còn lại là là một khó khăn cam go khác. Ai đã từng leo núi mới hiểu cảm giác chùn chân mỏi gối cho những đoạn dốc lao xuống khổ sở như thế nào. Có ai ngược đời như tôi khi đi xuống tôi phải mất hơn 6 giờ đồng hồ, tức là tốn hơn 1 giờ đồng hồ so với chặng đường leo núi ban sáng. Khi đến trạm 2, trời bắt đầu nhá nhem tối, 3 chúng tôi quyết định cùng nhau đi bộ xuống mặc dù đôi lúc tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ xin ngủ nhờ ở một cái lều giữa lưng chừng núi của một bạn trẻ nào đó. Chúng tôi nói chuyện với nhau về hành trình, về những câu chuyện trong cuộc sống và niềm đam mê du lịch của mỗi người cho đến khi kết thúc chặng đường lúc nào chẳng hay.
Hồ nước ở Odda giờ lấp lánh những ngọn đèn vàng lung linh nép mình dưới những dãy núi cao như chào đón những con người khắp nơi trên thế giới đến chinh phục Trolltunga. Còn tôi giờ đã chinh phục được chính bản thân mình.
Ai đó nói những khoảnh khắc có được khi du lịch giúp bạn tăng tinh thần, những trải nghiệm về chuyến đi không chỉ duy trì lúc bạn đang du lịch mà còn được lưu giữ khi đã kết thúc chuyến đi và khiến bạn hạnh phúc hơn theo thời gian. Bởi vì, đưa vào tầm mắt những cảnh đẹp nhất để sau này nhớ lại và duy trì cảm giác mãn nguyện, nở nụ cười hạnh phúc sau những thời điểm đẹp đã trôi qua. Nếu như hạnh phúc nằm trong những khoảnh khắc mà mình đã trải qua, thì địa chỉ của hạnh phúc chẳng phải nằm trong chính bản thân mình đó sao?