Nếu người dân trên toàn thế giới đang bức bối vì không thể ra ngoài thì vị “ẩn sĩ” này lại vẫn hết sức ung dung tận hưởng những tháng ngày cô độc ở ngôi làng ma tách biệt với xã hội.
Trong khi hơn một nửa thế giới đang bị phong tỏa Covid-19, đường phố không một bóng người vì ai nấy đều tự cách ly tại nhà, có một người đàn ông vẫn sinh hoạt như bình thường. Những bí kíp sinh tồn mà ông nắm giữ trong tay có thể giúp mọi người vượt qua những ngày tháng cách ly bí bách này.
Fausto Mottalini (69 tuổi) là cư dân duy nhất ở “ngôi làng ma” có tên Sostila thuộc dãy Alps ở phía nam nước Ý. Ông đã sống như một ẩn sĩ suốt 14 năm qua và cảm thấy vô cùng an toàn dù nơi đây nằm trong khu vực tâm dịch Lombardy.
Mottalini là một người đàn ông may mắn. Sống một mình ở nơi chẳng bao giờ có khách du lịch, ông không phải lo chạm mặt bất cứ ai. Ông có thể thoải mái đi bộ đường dài, ngắm nhìn thung lung xanh mướt tràn ngập ánh nắng bao quanh bởi những đỉnh núi phủ tuyết. “Cuộc sống của tôi không có gì thay đổi”, ông nói. “Tôi vẫn làm những thứ giống nhau mỗi ngày: Tôi dậy sớm, đốn củi nhóm lửa, chăm sóc hoa phong lan và khu vườn, sau đó đi leo núi, chụp ảnh thiên nhiên, hoa cỏ. Tôi quay trở về khi hoàng hôn buông và chuẩn bị bữa tối. Tôi có thể ra ngoài bất cứ khi nào mình muốn”.
Không có con đường nào trực tiếp dẫn lên nhà của Mottalini.
Mottalini có chút nuối tiếc khi không thể đi thăm con gái - người sống ở phía dưới thung lũng - vì chính phủ đã hạn chế đi lại. Tuy nhiên, ông nhận ra việc tuân thủ là rất quan trọng. Vị trí hẻo lánh của Sostila giúp vị ẩn sĩ này không quá lo lắng, nhưng ông hiểu được sự nguy hiểm của đại dịch mỗi lần xem TV, nghe radio hay lướt mạng.
Sống tách biệt khỏi xã hội là lựa chọn riêng của Mottalini, vì thế ông hoàn toàn hiểu cảm giác khó khăn khi người dân trên toàn thế giới buộc phải ngồi nhà. “Việc sống trong một căn hộ rộng 50m2 cùng với vợ con 24 tiếng mỗi ngày chẳng khác nào ‘cầm tù’, nó sẽ khiến bạn phát điên”, ông nhận xét. “Tôi cảm thấy may mắn, vì toàn bộ Thung lũng Fabiola này là khu vườn của tôi”.
Sostila là một nơi ẩn náu hoàn hảo: không có con đường nào dẫn vào làng, chỉ có đường bộ cắt ngang qua rừng. Những con đường nối ngôi làng này với thị trấn Forcola - nơi Mottalini gửi xe để tiện đi thăm gia đình hoặc đi siêu thị. Nếu muốn quay về nhà, ông sẽ phải đi bộ lên đồi ít nhất 1 tiếng. May mắn thay, khu vườn đã cung cấp đủ rau, củ, quả để ông không phải đi lại quá nhiều.
Mottalini đã lựa chọn một lối sống lành mạnh, đầy đủ và thanh lọc tâm hồn, bằng cách tập thể dục, hành thiền và hít thở không khí trong lành. Ông là nhân chứng sống cho thấy con người có thể tồn tại chỉ với một vài thứ giản đơn: nơi ăn, chốn ở và một niềm vui được hòa mình vào thiên nhiên.
Làng Sostila nhìn từ trên cao.
Trong thời gian này, Mottalini đã làm quen với triết học, tìm hiểu những văn tự tâm linh của châu Á về ý nghĩa cuộc đời để rèn luyện trí óc. Là một cựu vận động viên marathon, người đàn ông 69 tuổi này cho biết cuộc sống đi bộ, làm vườn và đốn củi giúp ông cảm thấy cực kỳ khỏe mạnh. Việc đọc sách cũng giúp ông cảm thấy bình tĩnh và thanh thản. Sau cuộc hôn nhân thất bại và chuỗi ngày làm việc với tư cách một kỹ sư công nghệ y học hạt nhân, Mottalini quyết định nghỉ hưu và chuyển tới căn nhà đá cũ kỹ của bà ngoại ở Sostila - nơi hồi bé ông hay đến chơi vào mùa hè.
“Tôi bắt đầu lại cuộc sống ở đây, sau khi đến để sửa lại mái nhà bị hỏng”, ông kể. “Tôi bị ấn tượng bởi không khí yên bình và tĩnh lặng nơi đây. Tôi nhận ra đây có thể là nhà mới của mình. Giờ tôi cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.” Mottalini cho biết, ông đã làm những điều xã hội kỳ vọng suốt 25 năm qua. Ông tuân thủ luật lệ, trở thành một người chồng, một người cha, một người nhân viên tốt: “Tôi muốn sống nốt phần đời thứ hai theo cách phù hợp nhất với mình. Dần dần, tôi càng ngày càng hạnh phúc.”
Mottalini nhấn mạnh rằng ông không cô đơn như vẻ bề ngoài.
“Con người sở hữu quá nhiều thứ, nhưng liệu họ có thực sự hạnh phúc không? Hạnh phúc thực sự chỉ đến từ bản thân bên trong, nếu chúng ta sẵn sàng khai phá nội tâm mình, chứ không phải từ tiền bạc hay của cải. Càng sở hữu nhiều thứ, bạn càng lo lắng”, ông giải thích.
“Khi xe của tôi chẳng may bị cháy, tôi đã sốc vì chính phản ứng của mình: Tôi không giận dữ, không tuyệt vọng. Quan tâm làm gì chứ. Khi chết, bạn bỏ lại mọi thứ phía sau”, ông nói.
Mottalini tin rằng mọi người nên sử dụng thời gian tự cách ly tại nhà này như một cơ hội để thiền, để suy ngẫm về những thứ thực sự quan trọng trong đời: hành động của chúng ta và cách chúng ta cải thiện cuộc sống của mình.
“Chúng ta nên học cách sống một mình để khám phá mình là ai, để biết yêu quý bản thân và những người xung quanh. Trông chờ những điều ngoài kia là vô dụng, khi mà chúng đã tồn tại sẵn bên trong mỗi người rồi. Niềm vui là do cá nhân tạo ra, không bắt nguồn từ xã hội”, ông chiêm nghiệm.
Vào những tháng mùa đông khắc nghiệt và có tuyết rơi, Mottalini sẽ bị cô lập trong làng Sostila mất vài ngày. Theo ông, đây là thời gian tuyệt vời nhất trong năm. Ông sẽ ngồi trước đống lửa cháy bập bùng, vui vẻ nướng hạt dẻ, chơi với mèo, nấu ăn và viết nhật ký.
Sự tĩnh lặng của ngôi làng bỏ hoang này rất thích hợp để khai phá tâm hồn. Những ngôi nhà bằng đá xám với cửa gỗ và mái ngói quây quanh một tháp chuông nhà thờ. Bên trong trường học, sách bút vẫn vương vãi trên bà, những nét phấn trắng vẫn in hằn trên bảng đen. Cuộc sống tại Sostila đã dừng lại vào năm 1960, khi các gia đình rời bỏ nơi này để đi tìm tương lai tươi sáng hơn nơi phố thị. Ở đây từng không có cả nước lẫn điện - Mottanili chỉ được tận hưởng những tiện nghi này từ vài năm đổ lại đây.
Vào mùa đông, ngôi làng này sẽ hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Mỗi ngày, vị ẩn sĩ của thế kỷ 21 này sẽ ngồi tắm nắng bên ngưỡng cửa, sửa chữa con đường làng gồ ghề và các phòng chứa đồ. Trước khi dịch Covid-19 bùng phát, người cháu trai Franco Mottalini thỉnh thoảng sẽ lên đây vào cuối tuần, mang theo vài đoàn khách du lịch tới gặp “người đàn ông cô độc” này.
Những chuyến viếng thăm hiếm hoi này là lúc duy nhất mà Mottalini giao lưu với người ngoài. Bây giờ, ông cũng chẳng tiếc nuối gì khi không còn ai đến.
“Tôi thích sự nhộn nhạo của xã hội. Trên Sostila không có quán bar, nhà hàng hay cửa hiệu. Vì thế, chẳng có nơi nào phải đóng cửa khi lệnh phong tỏa được tuyên bố. Tôi không cần những thứ này. Khi vào thành phố, tôi không thể chịu đựng được sự hỗn loạn và khói bụi ở đó. Chỉ vài tiếng đồng hồ là tôi muốn được hét lên và trốn thoát. Ở Sostila, không ai làm phiền tôi”, Mottalini chia sẻ. Ông thậm chí còn không cần khóa cửa nhà vào buổi tối. “Chừng nào tôi còn khỏe mạnh, không gì có thể khiến tôi rời bỏ nơi này”, ông nói. Covid-19 không phải là mối bận tâm của ông lúc này.
Theo Cafef