Đó là câu chuyện trải nghiệm của sáu bạn trẻ từ Hà Nội đến với Nhìu Cồ San (Lào Cai) vào những ngày lập đông.
Dưới đây là câu chuyện kể về hành trình "phượt" của bạn Dương Thị Ngọc Linh với chuyến đi Nhìu Cồ San đầy ý nghĩa này.
Vượt qua đoạn đường dài sẽ được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Nhìu Cồ San. Ảnh: NGỌC LINH
Một ngày cuối năm, sáu người trẻ tuổi bắt đầu lên đường đến Nhìu Cồ San với một tâm thế hào hứng, phấn khởi. Tận 6 giờ sáng cả nhóm mới bắt đầu di chuyển lên Ô Quy Hồ để ngắm bình minh. Chạy được một lúc thì vầng thái dương rực rỡ đã nhô khỏi núi, lần đầu chúng tôi được chiêm ngưỡng cảnh tượng thật hùng vĩ.
Ở lưng chừng đèo, những đám mây trắng xóa như bông đang lững lờ trôi, phía trên là ánh nắng mặt trời vàng chói lọi xuyên qua từng kẽ lá. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng của bình minh. Đứng trên cao, chúng tôi càng cảm nhận được cái lạnh của Sapa bởi gió thổi mạnh văng thẳng vào người khiến đã lạnh càng thêm lạnh.
Đường lên Nhìu Cồ San chỉ toàn dốc và đá. Ảnh: NGỌC LINH
Đường lên Nhìu Cồ San trải toàn đá là đá, xóc và dốc, khiến chúng tôi phải bật cười và đùa nhau rằng mấy khi được đi massage toàn thân. Thật may, anh xế tôi khá chắc tay lái, tôi ngồi sau không cần đi bộ đoạn nào. Dọc đường, cơ man nào là lau, lau trắng bay phất phơ trong gió như reo vui, cảnh tượng quá đỗi bình yên.
Những chiếc xe máy cứ thế bám đuôi nhau leo lên con đường đất đá ấy, có vài đoạn ngắn ngắn được đổ bê tông nhưng cũng không nhằm nhò gì so với quãng đường đá kia. Có lúc tưởng như con đường đó sẽ kéo dài mãi thì 10 giờ hơn, cả nhóm đến một căn nhà dưới bản Nhìu Cồ San để gửi xe và ăn trưa. Đó là một ngôi nhà nhỏ đơn sơ và giản dị.
Đây là một trong những điều thú vị trong chuyến đi. Ảnh: NGỌC LINH
Nhìu Cồ San còn được biết đến dưới tên gọi núi Sừng Trâu (trong tiếng Hà Nhì, Nhìu Cồ San nghĩa là Ba ngọn núi to), là một trong 10 những đỉnh núi cao nhất Việt Nam, thuộc địa phận xã Sàng Ma Sáo, huyện Bát Xát, Lào Cai. Nằm ở độ cao 2.965 m, Nhìu Cồ San còn rất hoang sơ và được nhiều nhóm trekking lựa chọn. Theo đánh giá của hầu hết mọi người thì cảnh vật ở đây khá đẹp, thanh bình và đáng để trải nghiệm.
Đàn, hát và tận hưởng không khí làm nhóm quên đi mệt mỏi. Ảnh: NGỌC LINH
Sau khi trải qua những con dốc liên tục đã thấm mệt, cứ đi một lúc lại phải dừng lại nghỉ ngơi, uống nước cho hồi sức. Có những con dốc ngẩng mặt lên không nhìn thấy đường tiếp theo ở đâu, cũng có những đoạn gió thổi to tới mức muốn bay người, cô bạn tôi bị gió thổi ngã dúi dụi. Tôi liên tiếp phải cắm chặt cây gậy xuống đất hoặc khom người đi lên để không bị ngã.
Niềm vui vỡ òa khi cả đoàn chạm chóp. Ảnh: NGỌC LINH
Đi thêm đoạn nữa bỗng màu sắc đỏ rực của những cây phong đập vào mắt, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy cây phong đỏ đang thay lá, nhìn sắc đỏ của lá phong lẫn màu xanh của cây rừng bỗng nhiên cảm thấy không còn mệt mỏi nữa. Ngồi dưới tán lá phong, nhìn những chiếc lá già bay bay trong gió, nghe lời rì rầm của những tán lá cũng đủ khiến lòng thấy thanh bình.
16 giờ 30 cả nhóm đến lán nghỉ, lúc này ánh nắng mặt trời đã ngả về chiều, chúng tôi chạy ra sau lán nhìn về phía mặt trời bỗng nhiên thấy cảnh vật như được dát vàng, lung linh trong ánh nắng hoàng hôn. Gió đã mạnh thêm!!! Trời rất lạnh dù có nắng!!! Tối hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, nhóm chúng tôi kéo nhau xuống bếp, trong làn khói cay xè mắt từ những vỉ thịt nướng của đoàn khác, chúng tôi ngồi hát hò theo tiếng đàn ukulele, ăn khoai lang nướng. Ai cũng có vẻ hào hứng và thấy gần gũi nhau hơn rất nhiều. Khi đã thấm mệt, thấm lạnh, mọi người giục nhau đi ngủ. Bên ngoài gió vẫn gào thét, càng lúc càng điên cuồng...
4 giờ sáng sớm hôm sau, cả nhóm lục tục gọi nhau dậy ăn sáng và chuẩn bị leo lên đỉnh. Trời tối mù mịt, gió vù vù lạnh thấu xương, trên trời những ngôi sao vẫn chưa chịu đi ngủ. Trong ánh đèn pin lẫn đèn flash từ điện thoại, chúng tôi cứ thế lầm lũi đi. Lần đầu tiên trong mấy lần trekking tôi dậy sớm đến vậy, bình thường đi hay gặp mưa nên toàn ngủ đến 6 giờ mới dậy ăn uống nhưng lần này được trải nghiệm với bóng đêm.
Lại là những đoạn dốc cao liên tục, nhiều lúc đầu gối tôi mỏi tới mức muốn rụng rời nhưng vẫn tự nhủ cố lên. Đi được một đoạn kha khá dài, tôi quay đầu nhìn lại thấy ánh đèn le lói từ nhà bếp của lán nghỉ, xa xa hơn nữa là một biển mây trắng xóa nằm im lìm trong làn mây mù. Biển mây ấy như là động lực cho cả đội để lên đến đỉnh.
Đây là một trong những kỷ niệm đáng nhớ của nhóm bạn trẻ. Ảnh: NGỌC LINH
Trời tảng sáng, có thể nhìn lờ mờ cảnh vật nên tôi cất đèn đi, lúc này sức lực đã gần cạn kiệt, thở dốc liên tục, mũi cay xè vì hít phải khí lạnh, sương rơi nặng hạt như mưa, khu rừng đỗ quyên âm u trong làn sương sáng sớm. Cuối cùng, sau bao lần tự nhủ gắng lên thì tôi cũng tới được chóp, chúng tôi phi thẳng một mạch vào để lặng lẽ ôm chóp, tiếng gió thổi qua lớp áo mỏng, tiếng phần phật của chiếc quần mưa... tất cả không còn quan trọng nữa. Tôi cứ đứng cạnh cái chóp mà hưởng thụ thành quả sau bao nhiêu mệt mỏi, đau nhức. Với tôi, hành trình đến với Nhìu Cổ San như vậy là đủ!
"Với tôi, hành trình đến với Nhìu Cổ San như vậy là đủ". Ảnh: NGỌC LINH
(Theo Pháp Luật)