Là một sinh viên ở Đại học Bang Oregon, tôi có thể bị ngợp khi ở trong trường với gần 28.000 sinh viên khác. Ví dụ, vào đầu năm ngoái, tôi nhận ra mình đang ngồi học lúc 2 giờ sáng vào giữa tuần thi cuối kỳ. Khi đó, lúc đang cố gắng tập trung, tôi mới nhớ ra đã rất lâu rồi kể từ chuyến đi dã ngoại cuối cùng của mình. Và tôi cần thay đổi điều đó. Tôi cần sự giải thoát.
Vậy nên, tôi chuẩn bị đồ đạc và đóng gói ba lô. Buổi sáng sau hôm thi môn cuối cùng, tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng và tiến về phía Công viên Jefferson ở rặng núi Oregon. Trong chuyến dã ngoại một mình đầu tiên đó, tôi chọn Công viên Jefferson vì nó gần nhà tôi, và vì khung cảnh đẹp phi thường của nó. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một ít tuyết vào cuối xuân, nhưng không ngờ tuyết dày tận hơn 60 cm! Khi tôi dựng trại ở hồ Russel, tôi càng ngạc nhiên hơn khi thấy mọi thứ gần như đóng băng vào giữa tháng sáu!
Nhiều người bạn của tôi ví tôi là kiểu “người sống ẩn dật trên núi”, nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Thật sự thì phần lớn những ngày cuối tuần của tôi được dành để khám phá các địa danh mới và cố gắng vượt lên trên lớp sương mù khó chịu ở thung lũng Willamette.
Thật sự không có lý do gì đặc biệt cho việc này. Tôi đã và luôn có một mong ước mạnh mẽ là được trải nghiệm cuộc sống trọn vẹn nhất. Có thứ gì đó trong tôi chỉ trỗi dậy khi ở trên núi cao, và đặc biệt khi tôi đi dã ngoại một mình. Việc đi vào nơi hoang dã tạo ra sự bình yên mà bạn không thể có trong cuộc sống hàng ngày.
Với tôi, không gian ngoài trời mang đến sự giải thoát. Là một sinh viên đại học, cuộc sống của tôi bị lấp đầy với những dự án, hạn chót, và áp lực để liên tục làm việc ở một cường độ cao. Nhưng khi đặt chân lên con đường mòn, tôi có thể cảm nhận thấy sự căng thẳng và áp lực được nhấc khỏi vai, tan biến vào bầu không khí trong lành.
Và hơn cả những khung cảnh tuyệt đẹp trên những con đường ấy, tôi yêu sự tĩnh lặng.
Tôi nghĩ trong thời đại này, chúng ta liên tục chú ý tới những điều nhỏ nhặt làm ta phân tâm. Chúng ta luôn muốn thứ gì đó để chú ý và tiêu tốn thời gian của mình. Có vẻ như chúng ta không thoải mái lắm với sự tĩnh lặng; không quen khi ở một mình với những suy nghĩ riêng.
Đây là một trong nhiều lý do tại sao tôi tin rằng mỗi người đều nên sẵn sàng cho một chuyến đi bất cứ lúc nào. Khi cuộc sống trở nên tất bật và bạn cần thư thái, hãy xách ba lô lên, chui vào ô tô, và khởi hành tới địa điểm yêu thích của bạn. Quên đi những lý do tại sao cuộc sống của bạn lại bộn bề như thế. Gác lại những điều không thật sự quan trọng, và nhìn cuộc sống từ một góc độ khác.
Tôi xin kết thúc bằng một trích đoạn từ một cuốn sách yêu thích:
“Quá nhiều người trong chúng ta sống không hạnh phúc nhưng không hề chủ động bứt ra mà thay đổi tình thế vì họ đã quá quen thuộc với một cuộc sống an toàn, tuân thủ các quy chuẩn và sự bảo thủ của xã hội, tất cả những thứ tưởng chừng như cho chúng ta sự thanh thản và an tâm. Trên thực tế, chính cuộc sống an toàn là cái làm thui chột tinh thần của con người nhiều nhất. Cốt tuỷ của tinh thần sống của con người là lòng đam mê thử thách. Niềm vui cuộc sống tới từ những giây phút đối diện và trải nghiệm những kinh nghiệm mới, vì thế không có hạnh phúc nào lớn hơn là có một chân trời bất tận luôn thay đổi, để mỗi sớm mai thức dậy ta lại được thấy một mặt trời mới tinh khôi.” ( "Into The Wild", Jon Krakauer)
Nguồn: Jonathan Beeghly
Việt hóa bởi WETREK.VN