Tôi nhớ những bước chân xa... (by Linh Khánh - Wetreker)
Bây giờ tôi mới ngồi lại và viết cho Tây Yên Tử. Bây giờ chân tôi vẫn còn đau, vai tôi vẫn hơi mỏi, người vẫn có một vài vết côn trùng cắn, và da lại đen thêm 1 vài ít. Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn vui, và trong tôi, nơi ấy vẫn là 1 dư âm đẹp tuyệt vời. Tây Yên Tử. Trước khi đến với hành trình này, tôi chẳng bao giờ nghĩ cung đường sẽ khó như thế. Và kể cả có biết, tôi cũng k bao giờ nghĩ mình có thể đi được. Mấy chục km đường trường, giữa rừng, giữa núi. Giữa mưa rào và nắng gắt. Giữa mệt mỏi và thúc giục. Giữa nỗi lo trời đất.