Nếu bạn thích tham gia các hoạt động giả trí ngoài trời, bạn sẽ biết tầm quan trọng của việc tìm kiếm một người bạn đồng hành: một người luôn chia sẻ cảm giác phấn khích y hệt bạn trong từng phút giây của cuộc hành trình, người mà bạn có thể trò chuyện trên trời dưới biển trong suốt chuyến đi dù ngắn ngày hay dài ngày, người mà bạn có thể tin tưởng và luôn tiếp thêm động lực cho bạn khi gặp khó khăn.
Trevor Hahn và Melanie Knecht là đôi bạn đồng hành nơi hoang dã đặc biệt hơn các đôi bạn khác. Trevor bị tăng nhãn áp và mất thị lực 5 năm trước. Melanie được sinh ra với tật nứt đốt sống và không có khả năng đi lại. Vì vậy, họ đã hợp tác để khám phá các vùng đất mới: khi họ tham gia các hoạt động ngoài trời, Trevor cõng Melanie trên lưng, và Melanie trở thành đôi mắt của anh, cô hướng dẫn anh đi hướng nào và cảnh báo anh về những chướng ngại vật sắp tới.
Trevor Hahn và Melanie Knecht đã cùng nhau đồng hành khám phá nơi hoang dã trên một chặng đường rất dài. Melanie hướng dẫn Trevor bằng giọng nói của cô và Trevor mang theo cô trên lưng. Photo credit: Aaron Colussi
Cả hai bạn từ nhỏ đã thích thú với các hoạt động ngoài trời?
Trevor Hahn: Tôi là người bản địa ở Fort Collins, vì vậy cả gia đình chúng tôi luôn ra ngoài cắm trại và trekking trên khắp các ngọn núi. Khi bước qua tuổi đôi mươi, khi mà thị lực vẫn khỏe mạnh, tôi đã tham gia trượt tuyết băng chuyền, thể thao trên sông, đi xe đạp leo núi, chinh phục các đỉnh cao. Tôi lớn lên trong tự nhiên và đó là cách mà tôi trốn khỏi thực tại mỗi khi bế tắc.
Melanie Knecht: Tiếp cận với môi trường ngoài trời là một phần trong những gì đã thu hút tôi đến Colorado để học lấy bằng thạc sĩ. Tôi lớn lên ở khu vực Dallas-Fort Worth, nơi thiếu thốn những cơ hội tương tự để trốn khỏi thực tại như Trevor đã có. Nhưng bố vẫn đều đặn đưa chị gái và tôi ra ngoài chèo thuyền, cắm trại, săn bắn và câu cá.
Làm thế nào mà hai bạn bạn gặp gỡ và bắt đầu hiking cùng nhau?
MK: Cộng đồng thể thao ở Fort Collins có một sự liên kết rất chặt chẽ, vì vậy không có gì lạ khi bạn thấy cùng một người tại các sự kiện khác nhau. Lần đầu tiên tôi gặp Trevor tại một lớp học quyền anh, và lại tình cờ gặp lại nhau vài tuần sau đó tại một phòng tập thể dục leo núi. Trevor và vợ bắt đầu mời tôi xem bóng đá tại nhà họ. Vì vậy, chúng tôi trò chuyện, và tôi tò mò về cách anh ấy điều chỉnh mọi thứ để tiếp tục làm những gì anh ấy muốn.
TH: Tôi đã nói với Mel về mùa xuân năm ngoái tôi đã tham gia một nhóm vận động viên để chinh phục một đỉnh 17.500 feet ở Nepal. Các đồng đội đã hướng dẫn tôi sử dụng hệ thống chuông và giọng nói. Đó là cách mà tôi dùng để đi bộ đường dài kể từ khi tôi bị mất thị lực, bằng cách dựa vào ai đó để hướng dẫn tôi. Tôi đã cố gắng nghĩ làm thế nào tôi có thể ích hơn trên một con đường mòn chứ không phải nhờ một người khác làm hầu hết công việc.
MK: Trở lại vào năm 2012, tôi đã đi đến Đảo Phục Sinh với một vài người bạn, môt trải nghiệm thật tuyệt. Nhưng như bạn có thể tưởng tượng, đây là một hòn đảo nhỏ, hẻo lánh và khó xâm nhập. Vì vậy, bạn đồng hành của tôi mang theo một chiếc ba lô chuyên dụng cho các vị phụ huynh địu em bé trên lưng và mang tôi đi khắp hòn đảo. Nhờ vậy mà tôi có cơ hội để nhìn thấy những thứ mà tôi sẽ không bao giờ thấy nếu chỉ ngồi trên ghế. Nhưng điều đó mang lại nhiều bất tiện cho tôi và cả người bạn đồng hành, bởi vì anh ấy không được huấn luyện cho việc mang vác một ai đó trên lưng, và cái balo không được thiết kế để mang theo một người phụ nữ trưởng thành.
TH: Vì vậy, Melanie đã đề cập ý tưởng này với tôi: “Thật tuyệt nếu bạn cõng tôi, bạn có thể là đôi chân và tôi có thể là đôi mắt của bạn.” Cả hai chúng tôi đều có trách nhiệm như nhau: nếu một trong hai chúng tôi không làm tốt việc của mình, người còn lại sẽ gặp nguy hiểm. Nó thay đổi hoàn toàn tâm thế khi chúng tôi tham gia các hoạt động ngoài trời, từ cảm giác như một gánh nặng trở thành một nhân tố thiết yếu đối với sự an toàn của người đồng hành.
MK: Điều đó đánh động đến những suy nghĩ sâu thẳm nhất trong tôi. Dù bạn là ai đi chăng nữa, bạn chắc chắn không hề muốn và cũng chẳng hề có trách nhiệm phải mang theo ai bên mình. Nhưng thực tế là khi khám phá nơi hoang dã cùng Melanie, việc chúng tôi giúp đỡ người còn lại khiến tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi không còn phải lo lắng về những thứ như “ Chúa ơi, có phải người này không thích đi dã ngoại vì tôi không? Chuyến đi của họ hẳn sẽ thư thái hơn rất nhiều nếu không có sự có mặt của tôi.”
Bạn có thể theo dõi hành trình của Knecht and Hahn trên Hiking With Sight. Photo credit: Hiking With Sight
Chính xác thì các bạn hợp tác thế nào trên đường mòn?
TH: Tôi đã thực hiện một loạt nghiên cứu vào mùa đông năm ngoái và tình cờ thấy công ty này sản xuất các địu được thiết kế để mang theo những người có thể chất đặc biệt. Họ đã thiết kế một chiếc địu tùy chỉnh để mang theo một người có kích cỡ như Melanie, nơi cô ấy ngồi trên một chiếc ghế với tay chân được tự do, và nó chỉ là một chiếc ba lô thông thường với tôi. Rất thoải mái cho cả hai chúng tôi.
MK: Trevor là một người leo núi tài giỏi, điều đó làm cho công việc hướng dẫn của tôi dễ dàng hơn. Tuy nhiên, về mặt tinh thần, khi cố gắng để theo kịp các hướng liên tục dễ khiến đầu óc tôi mệt mỏi. Vì vậy chúng tôi cần nghỉ ngơi mỗi dặm hoặc lâu hơn. Cho đến nay, sau rất nhiều thời gian tập luyện cùng nhau, tôi cũng tìm ra cách thức chỉ cần chạm nhẹ mà không cần nói ở một số điều hướng cơ bản. Mặc dù đôi khi tôi nói quá nhiều làm anh ấy loạn, nhưng tôi chỉ muốn an toàn.
TH: Thứ tôi muốn nghe nhất từ Melanie không chỉ là những chướng ngại vật ở trước mắt hay những gì tôi vừa bước qua vì tôi có thể định vị chúng bằng đầu cây gậy leo núi của mình. Nhưng tôi cần phải biết có những gì xung quanh chúng tôi, giả dụ như khi có một vật thể to lớn bay đến, tôi cần biết tôi nên cúi xuống hay tránh sang bên trái hoặc phải.
Chiếc balo Trevor dùng để mang theo Melanie
Việc đồng hành cùng nhau đã thay đổi cách các bạn nhận được lợi ích khi tham gia các hoạt động ngoài trời như thế nào?
MK: Thành thực mà nói, tôi chưa bao giờ có một cuộc leo núi thực sự cho đến khi Trevor đến và đồng hành cùng tôi. Vì vậy, đối với tôi, nó đã thay đổi tất cả mọi thứ. Và thực tế vẫn tiếp tục chứng minh rằng chúng tôi hoàn toàn có thể làm những điều mà mọi người nói rằng chúng tôi không đời nào làm được. Tôi cảm thấy có động lực để cố gắng nhiều hơn vào thể thao ngoài trời. Tôi đã luôn luôn là một động viên bơi lội, nhưng bây giờ tôi còn leo núi, boxing, là một xạ thủ và tay đua xe đạp. Tôi giỏi đi xe đạp, và tôi yêu nó, tuyệt vời hơn nữa khi Fort Collins là một thị trấn khổng lồ lý tưởng cho người thích đi xe đạp.
TH: Khám phá đường mòn, di chuyển qua không gian rộng lớn của sa mạc, luôn luôn là một phần quan trọng của cuộc đời tôi. Tôi rất hạnh phúc khi có thể giúp người khác trải nghiệm điều đó. Lần đầu tiên chúng tôi đi leo núi cùng nhau, Mel đã không thể ngăn bản thân cười khúc khích vì vui vẻ.
"Chúng tôi tin rằng ai cũng nên tặng cho bản thân của họ những giờ phút quý giá để hòa mình vào thiên nhiên."
MK: Thật tuyệt khi được chia sẻ câu chuyện của chúng tôi với mọi người. Tôi hy vọng nó khuyến khích người khác thử những gì chúng tôi đang làm, hoặc chỉ đơn giản giúp mọi người thoát khỏi những định kiến mà họ cho phép xã hội và chính bản thân họ đặt ra để tự giới hạn chính mình. Câu chuyện của chúng tôi là một minh chứng sống cho việc chúng ta mạnh mẽ hơn khi đoàn kết và yêu thương.
Bạn muốn mọi người biết thêm gì về môi trường thiên nhiên và khả năng tiếp cận?
MK: Nhìn chung, môi trường thiên nhiên hoang dã không dễ dàng khám phá. Khi tôi đi đến một công viên quốc gia, thường thì nơi xa nhất tôi có thể đến chỉ là cuối một con đường nhựa dài nửa dặm. Nếu tôi tự mình hoặc tôi không có một người bạn sẵn sàng cõng tôi, thì đó là tất cả những gì tôi nhận được sau một chuyến đi.
Xã hội tạo ra rất nhiều các loại lý do mà bạn có thể tưởng tượng ra để làm chùn bước bạn trước sự hùng vĩ của thiên nhiên. Điều đó làm tôi phát điên! Những nơi Trevor và tôi đã đến rất rộng lớn. Nếu tôi là người chịu trách nhiệm về cuộc đời tôi, tại sao bạn chỉ cho tôi nửa dặm? Có phải vì chi phí? Hay là mọi người quá rụt rè để nói “Này, thế là không đúng”.
TH: Tôi đã luôn cảm thấy như hầu hết những câu chuyện và trải nghiệm hay nhất xảy ra ở sườn núi. Cuộc hành trình lên đến đỉnh cao, và cảm giác hoàn thành một cái gì đó, chính là những phần thưởng của những nhà leo núi.
MK: Tất cả chúng ta đều xứng đáng với cảm giác mà bạn chỉ có thể có được khi chạm đến đỉnh núi. Tất cả chúng ta đều cần một cơ hội để bước ra khỏi công việc hàng ngày và cảm thấy mình chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ rộng lớn.
Huyền Sang
>>> Để trang bị những kỹ năng thiết yếu và vật dụng Leo núi - Cắm trại, tham khảo ngay tại đây