Có hơn 200 cái chết xảy ra ở Everest và rất nhiều thi thể vẫn còn lưu lại trên núi, được dùng như những mốc chỉ đường cho người đến sau.
Toàn cảnh dãy Everest
Từ năm 1953 khi Edmund Hillary và Tenzing Norgay lần đầu tiên chạm đến đỉnh Everest và an toàn trở về, hơn 4000 người đã nối gót, dũng cảm đối mặt với thời tiết khắc nghiệt cùng những dãy núi nguy hiểm, chỉ để giành lấy vinh quang.
Nhưng rất nhiều trong số họ, mãi mãi nằm lại Everest.
Phần đỉnh của ngọn núi gần như thẳng đứng với độ cao khoảng 7.900m, được gọi bằng cái tên “vùng chết”. Ở đó, mức oxi chỉ bằng 1/3 mức oxi ở cùng độ sâu dưới đáy biển. Ngoài ra, áp suất khí quyển làm chúng ta có cảm giác nặng nề hơn gấp 10 lần. Sự kết hợp của 2 yếu tố này khiến bạn thấy bản thân chậm chạp, khó điều khiển cơ thể, mỏi mệt và còn có thể gây ảnh hưởng đến nội tạng. Chính vì thế, các nhà leo núi không thường ở lại quá 48 tiếng trong khu vực này.
Những người ở lâu thường gặp các di chứng về sau. Thậm chí có những người không may đã mãi ở lại “vùng chết”. Nghi thức thông thường là để họ ở lại đúng nơi đã mất, rồi cứ thế những các xác này nằm đó, vĩnh viễn dành đời mình trên núi để làm mốc chỉ đường và cảnh báo cho người đến sau.
Một trong những thi thể nổi tiếng nhất tên là Giày Xanh, gần như bất cứ nhà leo núi nào đi qua “vùng chết” cũng đều phải gặp Giày Xanh. Danh tính của anh được tranh luận rất nhiều, nhưng phần đông mọi người cho rằng đó chính là Tsewang Paljor, một nhà leo núi người Ấn Độ ngã xuống đây năm 1996.
Trước khi thi thể được chuyển đi gần đây, Giày Xanh nằm gần một cái hang mà mọi nhà leo núi phải đi qua trên đường chinh phục Everest. Cái xác trở thành một mốc chỉ đường đáng sợ dùng để báo hiệu bạn sắp đến được đỉnh. Anh nổi tiếng nhờ đôi giày xanh, và vì khoảng 80% người leo núi phải nghỉ ngơi trong cái hang nơi Giày Xanh an nghỉ, thật khó để làm ngơ khi có ai đó cứ nằm lỳ cạnh mình phải không?
Anh tên Giày Xanh vì đôi giày neon anh mang khi chết.
Năm 2006 một nhà leo núi khác đã ở lại cùng Giày Xanh trong hang cho bớt hiu quạnh, anh mãi mãi ngồi một góc trong hang, tay vòng qua gối.
David Sharp định sẽ tự mình chinh phục đỉnh Everest, điều mà tất cả các nhà leo núi chuyên nghiệp luôn cảnh báo rằng đừng nên làm. Anh dừng chân nơi cái hang của Giày Xanh, như rất nhiều người trước đó từng làm. Vài tiếng sau, Sharp bị đóng băng đến chết, thân xác mắc kẹt trong một dáng hình lộn xộn, chỉ cách người bạn Giày Xanh nổi tiếng vài mét.
Không như Giày Xanh, người bị bỏ lại trong giá lạnh vì lúc bấy giờ có rất ít người leo núi, ít nhất 40 người đã đi qua Sharp hôm đó nhưng không ai dừng lại.
Cái chết của Sharp gióng một hồi chuông cảnh báo về văn hóa của những nhà leo núi Everest. Khoảng 40 người đi qua Sharp trong khi anh hấp hối, họ tận mắt chứng kiến và bảo rằng rõ ràng Sharp còn sống và đang rất mệt mỏi, thế nhưng không ai chủ động giúp đỡ cả.
Tư thế ngồi khi chết của Sharp
Ông Edmund Hillary, người đầu tiên chinh phục Everest, buộc tội những kẻ vô tâm bước qua Sharp, cho rằng họ bị ham muốn chinh phục Everest làm lu mờ lương tâm.
“Nếu ai đó đang rất cần giúp đỡ, còn bạn đang rất khỏe mạnh, nhiều năng lượng thì bạn có nghĩa vụ giúp họ bằng tất cả những gì mình có, đưa họ xuống núi, việc chinh phục đỉnh núi không còn là ưu tiên hàng đầu nữa.” Ông nói với tờ New Zealand Herald, sau khi tin tức về Sharp tràn ngập trên mặt báo.
“Tư tưởng của những người muốn chinh phục Everest đang dần trở nên lệch lạc và kinh khủng.” – Ông nói thêm.. “Mọi người chỉ muốn lên đỉnh thôi. Họ không quan tâm cái quái gì đang xảy ra với ai cả. Điều này làm tôi rất bất ngờ, họ để mặc người ta đến chết trong một cái hang.”
Truyền thông gọi hiện tượng này là “cơn sốt chinh phục” và nó xảy ra thường xuyên hơn chúng ta nghĩ.
Năm 1999 xác chết lớn tuổi nhất được tìm thấy ở Everest.
George Mallory mất năm 1924 và được tìm thấy 75 năm sau, trong một mùa xuân ấm áp bất thường tại Everest. Mallory mong muốn trở thành người đầu tiên chinh phục Everest, song ông đã mất tích trước khi kịp thông báo cho mọi người biết mình đã chạm đến đỉnh Everest hay chưa.
Phần còn lại của George Mallory được tìm thấy năm 1999.
Thi thể được tìm thấy năm 1999, nửa thân trên, nửa chân trái, và tay trái gần như còn nguyên vẹn. Ông mặc một cái áo vải tweed, xung quanh là những dụng cụ leo núi thời xưa và một bình khí oxy rất nặng. Có một vết thương do dây thừng quanh eo. Những người tìm thấy ông tin rằng ông được cột vào một nhà leo núi khác nữa khi bị ngã khỏi vách núi.
Đến nay vẫn chưa biết liệu Mallory đã lên đến đỉnh chưa, dù dĩ nhiên danh hiệu “người đầu tiên chinh phục Everest” đã thuộc về người khác.
Dù sao ông vẫn được xếp vào một trong những nhà leo núi tiếng tăm lúc bấy giờ, khi được hỏi vì sao lại muốn chinh phục đỉnh núi bất khả chiến bại Everest, câu trả lời của ông vẫn nổi tiếng đến tận ngày nay: “Bởi vì nó ở đó.”
Những dụng cụ leo núi xưa của George Mallory, có niên đại năm 1924.
Một trong những câu chuyện kinh dị nhất về Everest là cái xác của Hannelore Schmatz. Năm 1979, Schmatz không chỉ trở thành công dân Đức đầu tiên mà còn là người phụ nữ đầu tiên bỏ xác trên núi.
Schmatz đã hoàn thành mục tiêu của mình khi chinh phục được đỉnh núi rồi mới ngã quỵ vì kiệt sức trên đường đi xuống. Mặc dù người dẫn đường đã cảnh báo trước, cô vẫn cắm trại trong “vùng chết”. Sống sót qua cơn bão tuyết giữa đêm, và trụ vững đến gần hết đường đi xuống, nhưng chỉ còn cách trại chính (Base camp) khoảng 100m, cô lại thiếu oxy và cóng lạnh dẫn đến kiệt sức.
Thi thể của cô ở lại với núi, được bảo quản cực tốt nhờ nhiệt độ ổn định dưới 0°C. Cô ở đó với khung cảnh đồng bằng hữu tình ở tuyến đường phía Nam ngọn núi, cơ thể tựa vào chiếc ba lô đã hỏng hóc, đôi mắt mở to và tóc bay trong gió, nhưng đến khi vận tốc gió lên đến 70-80 dặm/giờ, lớp tuyết phủ trên mình bị thổi đi và cô bị thổi luôn ra khỏi ngọn núi. Đến nay nơi yên nghỉ cuối cùng của cô là ở đâu vẫn chưa ai rõ.
Thi thể bị đóng băng của Hannelore Schmatz.
Vì những lý do như thế mà đôi khi việc tìm kiếm thi thể của các nhà leo núi trở nên rất khó khăn. Khi ai đó chết trên Everest, đặc biệt ở “vùng chết”, gần như là không thể đem thi thể về. Điều kiện thời tiết, đồi núi, và việc thiếu oxy khiến mọi thứ càng hiểm trở hơn. Nếu thi thể được tìm thấy, chúng lại thường bị kẹt trên đất hoặc đã đóng băng tại chỗ. Trên thực tế, có 2 người giải cứu đã chết khi tìm cách mang thi thể của Schmatz về và vô số những người khác biến mất khi cố tìm người mất tích.
Mặc cho những hiểm nguy cùng số thi thể vô kể, hàng ngàn người vẫn tụ về mỗi năm để chinh phục một trong những kiệt tác của tạo hóa mang tên Everest.
(Nguồn: Dkn.tv)