Đôi khi cuộc sống không phải là đến đỉnh mọi nguời đều đến, mà là đến đỉnh của tâm mình!
Đã lê thân đến Lảo Thẩn ai cũng có tâm niệm phải lên đến đỉnh, chụp cho được con ảnh với cái nóc tam giác 2860m để có cái khoe anh em. Nhưng với Helen, buổi sáng Lảo Thẩn là một trải nghiệm hoàn toàn khác lạ.
Tại sao, lại phải dạy từ 3h30 để chỉ cắm mặt nhìn đường và leo và thở? Sao không cho mình một buổi sáng thư giản, bởi Lảo Thẩn đẹp lắm với ánh bình minh.
Hãy để ánh nắng đánh thức bạn lúc 5h30 thay vì tiếng giục của anh lead! Mở mắt lăn ra, choàng cái chăn để nhìn ngắm bầu trời: một bên trăng, một bên mặt trời.
Khi những “ con lười” còn lại trong đoàn cùng tỉnh dậy, xuống chuẩn bị bữa sáng cùng các bạn porter dân tộc. Dăm ba câu chuyện để biết rằng để hiểu thêm về con người nơi này: những câu chuyện không hồi kết về truyền thuyết Lảo Thẩn, những câu chuyện cay mắt về những bé gái ngày thường đi học, đến cuối tuần lại cõng 20kg hàng hóa phụ gia đình, những tâm tư về phát triển du lịch của A Hồ,….
Tự tay hái những trái dâu rừng, nhấm nháp vị chua ngọt chưa hết sương đêm. Bật mí nhé ngay, mấy trái này ngay chỗ đường lên chỗ bàn ngồi chill ngắm bình minh.
Và dĩ nhiên, có tiết mục ngồi chill và ăn sáng, còn gì thú vị bằng trà và bát cháo dê, lắng nghe câu chuyện của những “con lười”.
Đợi đồng đội xuống thì ta đi chụp ảnh xung quanh với những "con lười" đồng bọn!
Helen vẫn tâm niệm: "Đôi khi cuộc sống không phải là đến đỉnh mọi nguời đều đến, mà là đến đỉnh của tâm mình!"
Chúc bạn có một trải nghiệm hoàn toàn khác tại Lảo Thẩn!
Helen Tran